Bài giảng Chúa nhật cho thiếu nhi: Chúa nhật 1 mùa Vọng năm C

  • 13/05/2022
  • "Giờ cứu rỗi chúng con đã gần đến"

    Thiếu nhi chúng con yêu quí.

    Chúng ta vừa được nghe một bài Tin Mừng rất lạ của Chúa Giêsu.

    Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa nói với mọi người về ngày Chúa Quang Lâm hay ngày Chúa trở lại phán xét trần gian mà chúng ta quen gọi là ngày Tận thế. Ngày ấy chưa xảy ra nhưng chắc chắn nó sẽ xảy ra.

    Chúa đã dùng những lời nói và những hình ảnh hết sức ấn tượng để nói về Ngày này.

    Đây chúng con hãy nghe lại vài câu: “Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trước cảnh biển gào sóng thét. Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay chuyển. Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây mà đến.”(Lc 21,26-27)

    Chúa bảo lúc đó người ta sẽ sợ đến hồn xiêu phách lạc.Thật là đáng sợ! Nhưng giữa cảnh sợ hãi đó, Chúa lại nói với chúng ta là những người con cái của Chúa những lời hết sức phấn khởi. Chúa bảo làm sao chúng con? Chúa bảo: “Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc”(Lc 21,28).

    Hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên. Chì có hai câu thật vắn thôi nhưng chúng ta cũng thấy được ý muốn của Chúa đối với chúng ta thật lạ lùng. Chúa muốn chúng ta phải tin tưởng vào Chúa và sống anh hùng.

    1. Đứng thẳng!

    Chúa không muốn chúng ta sống bạc nhược run sợ trước mọi thử thách ở trên trần gian này. Chúa muốn chúng ta phải biết đứng thắng. Đứng thẳng là tư thế của của những anh hùng.

    Đức Cha Tihamer Toth có thuật lại một câu chuyện hết sức cảm động về một em bé tên là Barlaam như thế này. Thời kỳ cấm đạo đẫm máu trong thế kỷ thứ nhất của đạo Thiên Chúa, một người dân quê bị bắt và bị dẫn ra trước tượng thần Jupiter.

    - Hãy bỏ hương vào lửa rồi dâng cúng cho thần linh chúng ta!

    Người ta giục anh như thế.

    - KHÔNG! anh trả lời...

    Người ta bắt đầu hành hạ anh, nhưng anh vẫn đứng im. Người ta nâng tay anh lên trên ngọn lửa, người ta nhét hương vào bàn tay anh và bảo anh chỉ có việc bỏ rơi hương xuống lửa:

    - Hãy bỏ hương xuống, mày sẽ được tự do!.

    - KHÔNG. Barlaam, người dân quê đó vẫn trả lời như thế. Anh vẫn đứng im, tay giơ lên... ngọn lửa bốc mạnh liếm hẳn vào bàn tay anh, hương bắt đầu bén khói, nhưng anh vẫn không động đậy... Bàn tay anh bị cháy xém với hương, nhưng Barlaam thà chịu chết vì Đạo còn hơn chối Chúa. Một quả tim biết chịu đựng!

    Và đây đây là câu chuyện có thật xảy ra thời Liên xô còn thống trị cả một vùng đất lớn bên Âu Châu. Khi quân đội Nga tiến vào thủ đô Budapest nước Hung-ga-ri để trấn áp một cuộc bạo động, có một viên sĩ quan trẻ hung hăng trong tư thế một kẻ chiến thắng, đã tìm đến nhà của một vị mục sư.

    Anh ta bước vào phòng. Đóng sập cửa lại, tay chỉ lên cây Thánh Giá treo trên tường và bảo ông mục sư:

    - Này, ông có biết không, cái đó là một sự dối trá, mê hoặc dân nghèo để bọn người giàu có thể kìm hãm họ trong sự ngu dốt. Bây giờ chỉ có ông và tôi, ông hãy thú nhận là ông không hề tin cái ông Giê-su nào đó là Con của Thiên Chúa...

    Vị mục sư điềm tĩnh nhỏ nhẹ trả lời:

    - Không thể được, tôi thật sự tin vào Người!

    Viên sĩ quan rút súng ra và bảo:

    - Ông đừng có đùa với tôi! Nếu ông không khẳng định đó là sự dối trá, tôi sẽ nổ súng giết ông ngay lập tức!

    Vị mục sư đứng thẳng người, nhìn sâu vào đôi mắt anh ta và dõng dạc trả lời:

    - Tôi không thể nói khác được. Đức Giê-su thật sự là Con Thiên Chúa!

    Thật không ngờ, nghe đến đây, viên sĩ quan vứt khẩu súng xuống nền nhà, chạy lại ôm chầm lấy vị mục sư. Anh vừa khóc vừa nói:

    - Xin lỗi ông, tôi chỉ muốn thử xem ông có trung thực hay không! Đúng thế, tôi cũng đã âm thầm lặng lẽ tin trong suốt nhiều năm qua như ông đã tin! Nhưng giờ đây, tôi đã khám phá ra rằng: có ít nhất một người dám chết cho Đức Tin của mình, chính ông, ông đã củng cố Đức Tin cho tôi!

    Đó! Những người theo Chúa phải sống anh hùng như thế.

    2. Tiếp theo Chúa bảo chúng ta: Hãy ngẩng đầu lên!

    Dale Carnegie trong tác phẩm nổi tiếng của ông là cuốn Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống có thuật lại một câu chuyện rất nhỏ nhưng ý nghĩa của nó thì thật sâu sắc. Câu chuyện như sau: “Trong một nhà tù, hai người cùng đứng vịn tay vào song sắt; một người nhìn xuống chỉ trông thấy một bức tường trơ trụi, còn một người ngửa mặt lên trời, thì thấy những vì sao.”

    Hai người cùng một hoàn cảnh tù tội, cùng đứng trong một căn phòng, nhưng hai thái độ của họ đối với cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Thái độ của người biết nhìn lên hoàn toàn khác với thái độ của người chỉ nhìn xuống.

    Bước vào Mùa vọng hôm nay, Chúa cũng muốn chúng ta biết ngẩng đầu lên. Tại sao Chúa lại muốn chúng ta ngẩng đầu lên như vậy?

    Chúa Giêsu bảo chúng ta phải ngẩng đầu lên vì chúng ta thường cúi đầu xuống. Cúi đầu xuống để chỉ nhìn thấy những cái ở dưới đất. Chỉ khao khát, tìm kiếm những cái ở dưới đất và lấy làm thỏa mãn với những cái ở dưới đất, làm cho tâm hồn chúng ta tê liệt đến nỗi không còn đủ sức cất cánh lên cao, để khao khát, tìm kiếm những gì chân thật, vĩnh cửu là những cái tạo nên thực chất và ý nghĩa cuối cùng của cuộc đời con người.

    Hãy biết ngẩng đầu lên để thấy trời cao, thấy những vì sao sáng trên bầu trời bát ngát bao la. Trái đất nhỏ bé lắm chúng con. Hãy ngẩng đầu lên chúng ta mới được cuộc sống này thật đẹp và thấy được những việc lạ lùng Chúa làm cho chúng ta.

    Ðây là câu chuyện của Jimmy Durante, một diễn viên hài được mời tham gia một buổi trình diễn để phục vụ những cựu chiến binh trong thế chiến thứ hai. Ông báo với ban tổ chức rằng lịch diễn của ông rất khít nên chỉ có thể tham gia diễn trong vài phút. Nhưng nếu họ cho phép, ông sẽ độc diễn một đoạn rồi đi ngay. Dĩ nhiên là ban tổ chức đồng ý.

    Nhưng khi Jimmy lên sân khấu, điều thú vị đã xảy ra. Ðộc diễn xong ông vẫn đứng lại,.Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn và ông cứ đứng đấy trên sân khấu. 15, 20 phút rồi đến cả nửa tiếng. Cuối cùng ông mới cúi đầu chào lần cuối và rời sân khấu.

    Tại hậu trường, có một người hỏi ông:

    - Tôi ngỡ là ông sẽ đi sau vài phút chứ. Có chuyện gì xảy ra vậy?

    Jimmy trả lời :

    - Ðúng là tôi phải đi nhưng tôi sẽ chỉ cho anh thấy tại sao tôi lại ở lại. Anh hãy nhìn xuống hàng ghế trước xem. Anh có thấy 2 người đàn ông mỗi người đều bị cụt mất một cánh tay không. Một người mất cánh tay mặt. Người còn lại mất cánh tay trái. Vậy mà họ có thể vỗ tay được? Bạn hãy nhìn xem. Họ đang cùng nhau dùng bàn tay còn lại của mình để vỗ tay đấy. Họ làm điều đó một cách hết sức nhiệt tình.

    Đẹp quá phải không!

    Hãy ngẩng đầu lên để nhìn thấy những việc lạ lùng Chúa làm mà những người chỉ biết nhìn xuống không thể thấy nổi.

    Lạy Chúa Giêsu,
    Chúa đã yêu trái đất này,
    và đã sống trọn phận người ở đó.
    Chúa đã nếm biết
    nỗi khổ đau và hạnh phúc,
    sự bi đát và cao cả của phận người.

    Xin dạy chúng con biết đường lên trời,
    nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.

    Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,
    chúng con thấy mình được thêm sức mạnh
    để xây dựng trái đất này,
    và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.

    Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,
    xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời
    không làm chúng con quên trời cao ;
    và những vẻ đẹp của trần gian
    không ngăn bước chân con tiến về bên Chúa.

    Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con,
    mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện. Amen.

     

    Lm. Giuse Đinh Tất Quý

    Nguồn: tgpsaigon.net

    Bài viết liên quan