Chúng con thân mến,
Chẳng cần phải dài dòng, chúng ta cũng thấy ngay: qua bài Tin Mừng hôm nay Chúa dạy chúng ta cầu nguyện.
1. Chúa dạy các môn đệ phải cầu nguyện luôn.
Cha hỏi chúng con làm thế nào để cầu nguyện luôn được chúng con?
Cha thấy cuộc sống hàng ngày có quá nhiều việc phải làm. Nào là đi học, về nhà phụ giúp cha mẹ, giữ em, quét nhà, rửa chén, có khi còn phải đi chợ nấu ăn nữa... Vậy thì lấy giờ đâu mà cầu nguyện. Xem ra khó quá!
Thực ra không khó chúng con... nếu biết cầu nguyện đích thực là gì. Nếu người ta hiểu cầu nguyện chỉ là đọc kinh, đọc sách. (Cha không bảo đọc kinh, đọc sách không phải là cầu nguyện... cũng là cầu nguyện chứ) ... nhưng nếu chỉ đọc cho ra tiếng, đọc ào ào thì chẳng có ích gì như lời người xưa nói: “nếu tâm hồn không kết hợp với lời cầu nguyện thì dù miệng lưỡi có lớn tiếng đọc kinh cũng chẳng có ích gì”. Có lần chính Chúa cũng bảo: “Khi cầu nguyện chúng con đừng có nhiều lời”.
Người cháu hỏi ông ngoại:
- Thưa ngoại, cầu nguyện không ngừng có nghĩa là gì?.
Ông vui vẻ trả lời:
- Cháu ạ, mình cứ hiểu theo nghĩa đen của nó, tức là làm bất cứ việc gì cũng kèm theo lời cầu nguyện. Cháu xem đây. Buổi sáng, ông ngủ dậy, rửa mặt, ông cầu xin Chúa rửa các kẻ tội lỗi trong máu Đức Kitô suốt ngày hôm nay. Khi ông mặc quần áo, ông cầu Chúa cho ông khoác Chúa Kitô và sự khiêm hạ của Ngài. Khi ông cầm chổi quét nhà, ông nhớ đến người đàn bà quét nhà tìm đồng bạc đánh mất, ông cầu nguyện Chúa làm sạch trần gian và cứu các người tội lỗi lạc xa Chúa. Khi ông hcải cái rây cho bóng láng, ông cầu Chúa làm sáng linh hồn ông!
Cứ như thế, ông ngoại kể thật nhiều việc làm hằng ngày của ông. Đứa cháu đã hiểu rõ “cầu nguyện không ngừng” là gì, và cháu hứa sẽ noi gương ông ngoại trong việc đạo hạnh này.
Vậy thì sự cốt yếu của cầu nguyện là gì? Thưa là biết kết hợp, biết hướng lòng trí mình về với Chúa ...
2. Chúa còn bảo: đừng ngã lòng ... nhưng hãy kiên trì.
Sự kiên trì cần thiết trong mọi lãnh vực. Chúa cũng sợ chúng ta mất sự kiên trì nên Chúa đã cảnh cáo: Sau này "Khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?"
Trong cuộc chiến tranh ác liệt giữa nước Pháp và nước Đức năm 1870, tại một bệnh viện Pháp, có một thương binh vốn là một sĩ quan người Đức đang bị bắt làm tù binh, một hôm bác sĩ báo tin buồn cho ông ta biết: có lẽ ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa vì vết thương ngày càng trầm trọng. Viên sĩ quan tỏ ra bất cần một cách ngạo nghễ và can đảm chờ đợi cái chết.
Thế rồi, có một chị nữ tu y tá Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh-Sơn vốn chăm sóc anh ta đã lâu, ân cần ngỏ ý khuyên anh ta nên xin gặp một linh mục để dọn mình trước khi chết. Anh thú nhận mình là người công giáo nhưng đã bỏ đạo từ lâu nên một mực từ chối lời đề nghị chân thành này.
Thế nhưng chị nữ tu vẫn dịu dàng nói:
- Nếu vậy, tôi sẽ cầu nguyện xin Chúa cho ông mau hồi tâm trở về với Chúa.
Viên sĩ quan tỏ vẻ thương hại mỉa mai:
-Tôi nghĩ là chị sẽ chỉ cực nhọc vô ích mà thôi...
Chị nữ tu vẫn kiên nhẫn thuyết phục:
- Tại sao ông lại hoài nghi về lời cầu nguyện? Tôi xin thú thật với ông rằng: đã 16 năm nay, các chị em trong Dòng chúng tôi vẫn đang cầu nguyện cho một người được ơn trở lại cùng Chúa...
Viên sĩ quan ngạc nhiên hỏi lại chị:
- 16 năm rồi cơ à? Thế người được các chị cầu nguyện cho ấy có lẽ là một ân nhân của Nhà Dòng hoặc là một người thân của chị?
Chị nữ tu trả lời:
- Không ông ạ! Cho đến nay chúng tôi vẫn chưa hề gặp mặt người ấy bao giờ. Trước đây rất lâu, mẹ tôi là người hầu cho một nữ nam tước người Đức. Trong một lần tôi tới thăm mẹ tôi, bà nam tước biết tôi là nữ tu nên đã khẩn khoản nhờ tôi cầu nguyện cho con trai của bà ấy. Anh ta đã mất lòng tin vào Chúa, sống một cuộc đời vô tín ngưỡng, phóng túng, đam mê danh vọng và quyền lực... Đã 16 năm trôi qua, tôi và cả Nhà Dòng vẫn kiên trì tin vào sự quan phòng yêu thương của Chúa mà cầu nguyện cho anh ta không ngừng. Mới đây, tôi nhận được tin của nữ nam tước cho biết anh ta hiện đang tham gia vào cuộc chiến phi nghĩa và man rợ này...
Người sĩ quan nghe chuyện, cúi gục đầu thinh lặng. Rồi bất giác, anh ngửng lên gặng hỏi chị nữ tu:
- Chị ơi, thế mẹ của chị có phải là bà Béate không?
Chị nữ tu vô cùng ngạc nhiên:
- Nhưng tại sao ông lại biết tên mẹ tôi?
Đến đây thì viên sĩ quan nghẹn ngào thú nhận tất cả:
- Thưa chị, tôi chính là nam tước Charles, con trai của nữ nam tước mà mẹ chị đã tận tụy hầu hạ bấy lâu nay. Và như thế, tôi cũng chính là người mà chị và cả Nhà Dòng đã cầu nguyện cho trong suốt 16 năm nay mà không biết. Khi tôi lên đường ra trận, biết tôi có tham vọng sẽ trở thành một viên tướng lừng danh, mẹ tôi đã tỏ ra thương xót tôi và thiết tha mong tôi sẽ thay đổi cuộc sống ảo tưởng mà quay trở về với Chúa như mẹ tôi đã từng khuyên nhủ bao lần. Lúc đó, tôi đã cười lớn mà chế nhạo sự ngu ngơ của mẹ tôi, cho đó chỉ là một sự mê tín dị đoan ấu trĩ. Nhưng... bây giờ thì tôi thật sự muốn khóc, khóc vì ân hận dầy vò...”
Và quả thật, viên sĩ quan đã khóc như một đứa trẻ, để rồi sau đó là những ngày cuối cùng thật hạnh phúc. Người con hoang đàng ấy đã trở về với Thiên Chúa là Cha nhân từ giàu lòng xót thương...
Sự kiên trì đã nhận được kết quả. Thật cảm động!
3. Cuối cùng phải tin tưởng thật mạnh mẽ vì Chúa thích như vậy.
Thánh Phanxico Đamianô kẻ lại cho giáo dân của ngài câu chuyện sau:
“Có hai vợ chồng giáo hữu sốt sắng kia. Một hôm họ quyết định đi hành hương tỏ lòng kính Đức Mẹ tại thánh đường lớn bên bờ hồ gần quê nội. Tiếc thay đang khi đi đò qua bên kia hồ, ông làm rơi hai đồng tiền vàng xuống hồ nước. Đó là tất cả tiền lộ hành họ đã mang theo. Bà vợ tiếc xót đồng tiền vàng nên bắt đầu trách chồng. Ông chồng vẫn thản nhiên an ủi vợ là có Chúa quan phòng đoái thương giúp đỡ họ. Sau khi đã lên viếng đền thờ Đức Mẹ, họ xuống bờ hồ đợi thuyền qua bên kia bờ hồ tiếp tục về nhà. Suốt cả ngày không ăn gì nên cả hai người thấy đói bụng, nhưng không còn lấy một xu trong túi để mua lấy chỉ một nắm cơm. Thấy có mấy người ngư phủ bên bờ hồ, ông chồng khiêm tốn đến xin họ một con cá để nướng ăn cho đỡ đói. Động lòng thương, một người ngư phủ xuống thuyền kéo lưới lên bắt cho bà vợ một con cá lớn đủ cho cả hai người ăn. Trong khi họ mổ thịt cá, bà ngạc nhiên khi nhìn thấy chính đồng tiền vàng mà ông chồng đã đánh rớt xuống hồ, lại còn thêm một viên ngọc quý nữa.”
Lòng tin tưởng vào Chúa quan phòng giúp ta đừng vội thất vọng trước những đau khổ và thất bại của cuộc sống. Phải chăng những trận gió lớn kia đã làm vỡ tung những cánh hoa, thổi phấn bay đi tứ phía để rồi đem lại hoa trái nhiều hơn hay sao? Mầu nhiệm an bài của Chúa thật khó hiểu biết bao! Có những lúc chúng ta xem ra như bị cùng đường, không tài nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn của nghèo khó, lại chính là lúc tìm được giải pháp hữu hiệu hơn cả. Mầu nhiệm về tình thương của Chúa quan phòng khác nào hiện tượng ánh sáng và bóng tối. Có những lúc xem ra như Chúa vắng mặt, bỏ rơi chúng ta trong vòng luẩn quẩn đau khổ và hoạn nạn chồng chất lên nhau. Chúng ta có cảm giác Chúa ở trong bóng tối của đau khổ, nhưng rồi một biến cố không ngờ làm thay đổi mọi sự và chúng ta cũng cảm thấy như có bàn tay Chúa can thiệp xếp đặt mọi sự. Chúng ta được bao bọc bởi ánh sáng và tình thương đầy an ủi.
Lạy Chúa Giêsu, xin củng cố con trong tình yêu kiên vững nơi Chúa. Giữa những thất bại, khổ đau, xin cho con vẫn một lòng cậy trông, tin tưởng và chỗi dậy trong tình thương cứu độ của Chúa. Amen.
Lm. Giuse Đinh Tất Quý
Nguồn: tgpsaigon.net
Copyright © 2022 Bản quyền thuộc về Thiếu Nhi Thánh Thể Việt Nam
Đang online: 156 | Tổng lượt truy cập: 707,707