Tâm tình người được yêu, được chọn và được sai đi

  • 09/05/2022
  • WHĐ - Dường như trong Tin Mừng, không có một cuộc đối thoại nào giữa Thầy-trò lại đầy căng thẳng và gây nhiều cảm xúc cho bằng đoạn tường thuật Chúa chọn Phê-rô làm đầu Hội thánh, đã được Gio-an ghi lại cách khá tỉ mỉ (x. Ga 21, 15-17).

     

    Chuyện ngày xưa… “Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21, 15-17)

    Có lẽ hơn ai hết, ông Phê-rô, nhân vật chính trong cuộc, là người đã thấm thía nhất với cuộc “chất vấn” thật bất ngờ và cũng rất dứt khoát này. Nhưng ông đã bất chợt hiểu ra rằng chất vấn ở đây không phải để kết tội mà là để trao nhiệm vụ.

    Nhớ lại, khi mời gọi các môn đệ theo mình, Chúa Giê-su chỉ nói vỏn vẹn “Các anh hãy theo tôi…” (x. Mt 4,18-22; Mc 1,16-20; Lc 5,1-11; Ga 1,35-42). Và các ông đã bỏ tất cả để theo Ngài. Nhưng bây giờ, khi sắp phải từ giã các môn đệ để về với Cha và muốn trao quyền hành lèo lái Hội thánh cho người môn đệ thân tín, Đức Giê-su đã cẩn trọng chất vấn ba lần ông Phê-rô. Điều này như để nhấn mạnh và tái xác nhận về một đòi hỏi căn cốt của ơn gọi tông đồ, đó là lòng yêu mến.

    Rồi trong cuộc “chuyển giao quyền hành” diễn ra cách đơn sơ, thân mật nhưng không kém phần nghiêm túc này, Phê-rô đại diện nhóm Mười Hai đã dũng cảm biểu lộ cách trung thực tấm lòng và thái độ của người môn đệ theo Chúa. Chắc chắn biến cố này đã để lại trong tâm trí Phê-rô một ấn tượng không thể phai nhòa cộng với những tâm tình không thể nào quên được.

    Chuyện hôm nay… “Thầy biết con yêu mến Thầy”

    Ngày hôm nay, với người môn đệ theo Chúa, những tâm tư tình cảm ấy cũng được khơi dậy để khẳng định một đáp trả đầy mạnh mẽ và thân thương trước lời mời gọi và lệnh truyền ra khơi thả lưới.

    1- Người môn đệ xác tín rằng không có lòng yêu mến chân thành, thì không thể theo Chúa được.

    Trong quá trình đi theo và cùng làm việc với Chúa, các môn đệ đã “ngộ” ra điều này, đó là lòng yêu mến là hành trang quan trọng nhất mà người môn đệ phải có suốt đời. Bởi thiếu điều này, bản thân người môn đệ không thể theo Chúa cách trọn vẹn được, càng không thể làm chứng về lòng thương xót của Chúa được.

    Một khi yêu mến Chúa thật tình, người môn đệ sẽ dễ dàng từ bỏ tất cả (x. Mt 16, 24; Lc 9, 22. 14, 33). Một ai đó có thể theo Chúa vì những động cơ không lành mạnh. Họ ham muốn danh vọng, đam mê quyền bính, ưa thích sự giàu sang, muốn tận hưởng sự nhàn rỗi vv... Lúc đó, họ yêu “cái Tôi” hơn là yêu Chúa. Và như thế, họ không xứng đáng là môn đệ Chúa. Người thanh niên giàu có trong Tin Mừng đã không thể theo Chúa vì lòng mến của anh đã không đủ sức mạnh để có thể buông bỏ những gì còn vương vấn anh, nào là ruộng vườn, cha mẹ, vợ con, tài sản, hư danh vv...

    Chính Phê-rô cũng đã hơn một lần chối Thầy, nhưng cuối cùng lòng mến đã “xí xóa” cho ông tất cả. Tình yêu nơi Chúa là sự bao dung, tha thứ, còn nơi Phê-rô là sự khiêm tốn, hối cải. Quy luật cuộc đời và chân lý của Tin Mừng đã luôn cho thấy “Tình yêu mạnh hơn cả sự chết” và “Tình yêu chiến thắng tất cả”.

    Tin Mừng thánh Gio-an đã ghi lại, “Và Ngài yêu thương họ đến cùng” (Ga 13, 1). Tình yêu nơi Đức Giê-su đã đạt đến kỳ cùng sức mạnh của tình yêu lấy sự chết để chứng minh cho tình yêu: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hi sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15, 13). 

    2- Người môn đệ xác tín rằng không có lòng yêu mến chân thành, thì không thể thi hành thánh ý Chúa được.

    Thi hành thánh ý Chúa luôn là một đòi hỏi quyết liệt đối với người tông đồ, vì một trong những cám dỗ lớn nhất của người theo Chúa, đó là dần dần ra khỏi quỹ đạo của kế hoạch tình thương của Thiên Chúa. Họ đang bị rủ rê bởi những đam mê trần tục và những ý riêng mà quên đi cái cốt lõi trong khi thi hành bổn phận và nhiệm vụ của mình.

    Chúng ta có thể tự hào vì muốn làm và đã làm được những điều lớn lao, vĩ đại nhưng chưa hẳn Chúa đã hài lòng về điều đó. Lý do là vì những điều chúng ta làm không phải là ý Chúa. Lòng tự mãn, tính kiêu căng, thái độ chủ quan, tính hiếu thắng háo danh đã lấn lướt khiến cho ta khó mà khiêm tốn chấp nhận thi hành đúng theo đường lối của Chúa.

    Đức Giê-su đã luôn coi việc thi hành thánh ý Chúa Cha là một việc ưu tiên hàng đầu trong sứ vụ của Ngài. Ngài khẳng định: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy, và hoàn tất công trình của Người” (Ga 4, 34). Chỗ khác Ngài cũng đã nói: “Phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi” (Mt 12, 50).

    Bí quyết của Chúa trong việc thi hành trọn vẹn thiên ý, đó không gì khác hơn là lòng mến, sốt sắng và chân thực. Vì nhờ lòng mến mà biết quên mình, biết hy sinh, biết khiêm tốn đón nhận cái không-phải-là-mình, biết tin cậy và phó thác, biết can đảm liều chết vì lợi ích chung, biết phục vụ cách quảng đại. Chính thánh Phê-rô cũng đã chia sẻ những lời khuyên nhủ thân tình: “Anh em hãy chăn dắt đoàn chiên mà Thiên Chúa đã giao phó cho anh em; lo lắng cho họ không phải vì miễn cưỡng, nhưng hoàn toàn tự nguyện như Thiên Chúa muốn, không phải vì ham hố lợi lộc thấp hèn, nhưng vì lòng nhiệt thành tận tụy…” (x. 1Pr 5, 2).

    3- Người môn đệ xác tín rằng không có lòng yêu mến chân thành, thì không thể làm chứng cho Chúa được.

    Người môn đệ là người được chọn và sai đi để loan báo và làm chứng  cho Tin Mừng, cho tình yêu cứu độ của Thiên Chúa. Đức Giê-su đã long trọng trao phó sứ vụ tông đồ cho các môn đồ Chúa chọn: “Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần…” (x. Mt 28, 18-20; Mc 16, 15). Và “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trong anh em. Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Sa-ma-ri và cho đến tận cùng trái đất” (x. Cv 1, 8).

    Người chứng nhân đích thực phải là người xác tín điều mình loan báo và yêu mến Đấng mình rao giảng. Không có lòng mến, người môn đệ không thể truyền đạt Tin Mừng như Chúa đòi hỏi và mong đợi. Vậy, một khi có lửa yêu mến dạt dào trong một trái tim nồng ấm thì người chứng nhân sẽ có đủ lòng nhiệt tình, thái độ cởi mở và tinh thần quảng đại để “ra đi và sinh hoa kết trái”. “Chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại…” (x. Ga 15, 15-16).

    Trước khi sai các môn đệ ra đi, Chúa đã ân cần căn dặn: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15, 12). Yêu và thực thi lòng mến như Chúa, đó là điều căn cốt nhất của chứng nhân Tin Mừng. Bởi vì sức mạnh của tình yêu chính là men, muối, ánh sáng cần cho đời. Hơn ai hết, người môn đệ của Chúa phải trở thành chính thứ ánh sáng kỳ diệu đem lại niềm tin và hi vọng cho muôn người.

    Chính anh em là ánh sáng cho trần gian. Một thành trên núi không tài nào che dấu được. Cũng chẳng có ai thắp đèn lên rồi lại đặt bên dưới cái thùng, nhưng đặt trên đế, và nó soi sáng cho mọi người trong nhà. Cũng vậy, ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời”. (Mt 5, 14-16) ./. 

    Aug. Trần Cao Khải

    Bài viết liên quan